Ngô tiên sinh là Hoa kiều ở Thái Lan, là thương nhân thu mua thổ sản, do nguồn vốn ít, nên chỉ có thể mua liền bán ngay, vì vậy lợi nhuận không nhiều.
Gần đây có người giới thiệu ông thu mua rắn mối, lợi nhuận rất cao, nhưng Ngô tiên sinh chỉ làm có ba tháng thì không chịu làm nữa.
Bạn bè đều tiếc cho ông, gặp việc có lời cao mà không chịu tiếp tục, lại cam tâm đi làm những việc kiếm lời ít ỏi như thu mua hành tỏi…Nhưng Ngô tiên sinh vẫn không hề tiếc, ắt hẳn là có nguyên nhân. Vì sao thu mua rắn mối lợi nhuận hết sức cao, thế thì phải bàn từ món “Rượu tắc kè đại bổ”.
Trong bản thảo của danh y Lý Thời Trân ngày xưa có viết: “Tắc kè bổ phế, ích khí, bổ thận, ích tinh huyết, định suyễn, ngưng ho”.
Đông y trị đàm suyễn đều dùng tắc kè làm thuốc chính, nhân đó mặt hàng dễ bán trên thị trường là rượu tắc kè đại bổ.
Giết chó ăn thịt, quả báo con gánh chịu
Tắc kè được mua về bào chế với thuốc và ngâm rượu, nhu cầu ngày càng tăng, tắc kè bị bắt quá mức hầu như sắp tuyệt chủng. Thế là hiệu thuốc bèn dùng rắn mối để thay thế tắc kè. Bây giờ ở Trung Quốc rắn mối cũng bị bắt gần tuyệt chủng. Cho nên nhà thuốc bèn chuyển hướng thu mua rắn mối Thái Lan.
Nông dân miền Đông Bắc Thái Lan những lúc rảnh rỗi vụ mùa thì xúm nhau đi bắt rắn mối để gia tăng thu nhập, có người thậm chí bỏ luôn nghề nông chuyển sang nghề bắt rắn mối làm giàu. Trong đây có nhà Tố Vượng là bằng chứng điển hình.
Vợ chồng Tố Vượng và con là ba nhân khẩu, ngày xưa rất nghèo, phải thuê ruộng mà làm, nhưng từ khi chuyển sang nghề bắt rắn mối rồi thì trong vòng ba năm ngắn ngủi họ đã có hơn mười mấy mẫu đất, còn mua được một xe vận tải nhỏ. Có lợi nhuận nồng hậu như thế này, dân làng đều ham, thế là phong trào bắt rắn mối dâng cao như thủy triều.
Nhưng mà nông dân mỗi ngày có bắt nhiều lắm cũng chỉ được hơn mười mấy con rắn mối. Trong khi Tố Vượng giàu có thấy rõ, y còn có tiền gửi ngân hàng.
Bởi vì ngoài việc tự bắt rắn mối ra, Tố Vượng còn thu mua rắn mối sống của dân làng bắt được đem về sấy khô sau đó mới bán đi. Số rắn mối chết trong tay gia đình Tố Vượng ước tính có tới mấy trăm. Có hai nguyên nhân thúc đẩy Ngô tiên sinh bỏ nghề thu mua rắn mối:
Nguyên nhân thứ nhất: Hôm nọ Ngô tiên sinh tình cờ đi ngang qua nhà Tố Vượng, chứng kiến cảnh Tố Vượng làm rắn mối khô.
Rắn mối sống được y bắt và thu mua về, sau đó dùng dao mổ bụng, moi nội tạng nó…nhưng lúc này rắn mối vẫn chưa chết, Tố Vượng bèn dùng que tre vót nhọn đâm xuyên qua miệng nó thẳng tới đuôi, khiến nó không ngừng giẫy giụa, đôi mắt mở to nhìn trừng trừng vào người, sau đó Tố Vượng mới đem rắn mối đi phơi nắng.
Khi Ngô tiên sinh chứng kiến cảnh tàn nhẫn này ông không khỏi rùng mình, bèn quay đầu đi thẳng, không dám ngó lại nữa.
Nguyên nhân thứ hai: Vào tháng Ba năm nọ, nước Thái Lan hằng năm có lễ tát nước, toàn quốc đều được vui chơi. Hôm đó Ngô tiên sinh từ Thanh Mại (Chiang Mai) về Băng Cốc, khi qua con đường đèo vùng núi ông chứng kiến một tai nạn bi thảm. Chiếc xe vận tải nhỏ bị lật nhào xuống vực sâu ven lộ, hiện trường có ba người chết, đó là gia đình Tố Vượng, gồm hai vợ chồng và đứa con trai.
Hôm đó mặc dù là lễ tát nước, nhưng Tố Vượng vẫn không nghỉ làm, tiếp tục lái xe đi thu mua rắn mối, kết quả cả nhà bị tai nạn ngay trên con đường đèo, xe hàng hóa lật nhào xuống vực sâu.
Vợ con Tố Vượng bay ra khỏi xe, chết không toàn thây. Lúc chết mắt vẫn còn giương to, trợn trừng giống như đôi mắt rắn mối lúc chết vậy.
Càng kinh khủng đến không dám nhìn nữa là bản thân Tố Vượng, y từ trong xe bay ra nhanh như đạn bắn, không nghiêng không lệch mà lại nhắm rơi xuống đúng ngay cọc cây trúc nhọn mà công nhân sửa đường vừa chặt phía vực sâu thẳm ven đường. Tố Vượng bị cây xuyên thẳng qua miệng tới hậu môn, thảm trạng giống như Tố Vượng đã làm với những con rắn mối.
Ngô tiên sinh tận mắt chứng kiến thảm cảnh cả nhà Tố Vượng chết quá kinh khiếp, ông sợ đến nỗi gai ốc cùng mình, chỉ biết buộc miệng nói: Báo ứng! Đúng là báo ứng! Từ đó ông bỏ hẳn nghề liên quan đến mua bán động vật.
Trích Báo ứng hiện đời 1&2 - Quả Khanh.