Lỗi vọng ngữ rất nguy hại, mọi người không nên cho rằng “Nói dối có thể đạt được thành công.” Phải biết: Vọng ngữ chỉ lừa được nhất thời chứ không gạt được cả đời! Sớm muộn gì cũng sẽ thành là: "vác đá đập chân mình”.
Lưu ý: Sống mà “Ngôn hành trái nhau, nói đến làm không đến, cũng là vọng ngữ". Vì vậy hễ phát thiện nguyện gì ta phải làm tới nơi, nếu không sẽ nhận quả xấu.
Năm 2004, tôi và sư đệ Quả Trụ gặp một chuyên viên Kỹ thuật Hàng không. Do con trai ông bỗng phát bệnh thần kinh, gây ầm náo…khiến chòm xóm chung quanh chẳng an. Ông đã tốn nhiều tiền mà không trị hết, nên vội đến tìm chúng tôi, xin giải thích dùm: Con ông bị bệnh như vậy là do nguyên nhân gì?
Quả Trụ hỏi:
- Có phải mấy năm trước ông từng giết chết một con bồ câu?
Ông lúng túng một hồi rồi ấp úng thưa:
- Lúc đó tôi công tác tại Thái Nguyên, có con bồ câu đưa thư bay đến chỗ tôi, tôi bắt nó nuôi mấy ngày sau đó thèm quá nên…giết làm thịt cho cả nhà ăn.
- Con bồ câu ấy hiện đang đeo theo để chờ thời cơ báo thù cả nhà ông. Do hiện thời phúc ông còn nhiều, sức khỏe quá tốt, nên nó chưa thể báo oán ông. Còn con trai ông do thân thể suy nên nó được dịp quấy phá. Chỉ còn cách này, ông nên phát nguyện ăn chay, hãy vì con chim mà cầu siêu, ông có làm được không hả?
Ông ta hùng hổ đáp:
- Chẳng hề chi! Đừng nói là không được ăn thịt và phải tụng Kinh! Cho dù phải thực hiện những điều khó hơn như thế nữa, thì…vì con trai tôi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì!
Được mấy tuần ông gấp rút gọi điện hỏi Quả Trụ:
- Từ hôm đó trở đi tôi hoàn toàn làm y theo lời ông dạy, thấy con tôi mấy ngày qua tình trạng rất tốt. Nhưng mới hồi hôm này, nó lại nổi cơn…quậy gây ầm náo, nguyên nhân là do đâu?
- Ông có làm y như tôi bày không?
- Có mà! Mấy hôm nay tôi một bề ăn chay, ngày nào cũng tụng một bộ Kinh Địa Tạng để siêu độ con bồ câu.
- Không đúng! Mấy ngày nay ông ăn sủi cảo nhân thịt mà?
Ông vừa nghe, xấu hổ nói:
- Vợ tôi làm xủi cảo ăn, tôi thèm quá….nên có ăn…một tí xíu…chỉ…một cái thôi hà!
- “Ăn một cái” thì cũng không tính là ăn chay! Hồi đầu ông phát nguyện như thế nào? Ông nói hùng hồn ngon lành vậy mà làm không tới nơi, ông tái ăn mặn làm tổn hại chúng sinh, thế thì làm sao nó có thể tha thứ cho ông được?
Ông ta lúc đó xấu hổ khó kham, luôn miệng hứa là…sẽ không ăn mặn nữa.
Mấy tháng sau liên lạc lại con ông quả nhiên hết bệnh.
Con đường tu giống như đi học, nếu bạn muốn biết chữ để đọc báo tôi, thì chỉ cần tốt nghiệp Sơ trung là đủ. Còn muốn học chuyên khoa, để tương lai làm về Kỹ thuật, thì phải vào trường Kỹ thuật chuyện nghiệp. Còn nếu ôm hoài bão cao, muốn trở thành Khoa họa gia, Giáo sư...thì bắt buộc phải đậu vào Đại Học mới có thể thành tựu.
Đương nhiên mục tiêu càng cao, ắt thi cử thử thách phải nhiều và hi sinh càng lớn. Học phí tốn cũng bội.
Có người quan niệm: Chỉ cần không làm người xấu, dù có làm nữ hay nam chi cũng tốt. Nhưng có kẻ lại cho rằng: Phải thường bố thí, để tương lai sinh ra được giàu sang…Dù có quan niệm thế nào, bạn cũng cần nhớ kỹ:
Ăn thịt là sát sinh, nếu ăn thịt chúng sinh, thì không bảo đảm tương lai bạn sẽ sinh làm người. Còn muốn sinh lên trời hưởng phúc thì bạn phải trì Ngũ giới, tu Thập thiện. Nếu muốn xuất Tam giới, thì bắt buộc phải tu hành theo “ Bốn điều thanh tịnh” trong Kinh Lăng Nghiêm dạy. Phải đoạn hẳn sát, đạo, dâm, vọng. Nếu muốn thành Phật, Bồ Tát thì phải tu Lục Độ.
Tùy theo chí hướng và tâm nguyện mà ta phải trải qua nhiều cuộc khảo thí, e rằng so với Đường Tăng trong Tây Du Ký không phải chỉ có 84 nạn mà có thể nhiều đến tám vạn bốn ngàn nạn.
Những ai phỉ báng Hiền thánh, tất phải chân thành sám hối mới có thể diệt trừ quả báo địa ngục. Có người thấy Sư phụ vừa viên tịnh thì lập tức phản bội, chẳng tuân thủ lời dạy, còn bài xích chống đối, kết bè dựng phái, chẳng hề biết hành “Khi sư diệt tổ” này sẽ khiến mình sau khi chết phải vào địa ngục A Tỳ thọ tội, không có ngày ra .
Trích “Nhân Quả Phụ Giải Lương Hoàng Sám 2" - Quả Khanh.